Chương 21: 21: Chơi Xấu (1/2)
Cả nhóm thanh niên trí thức đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Vu Văn Hiên đứng ra nói: “Cô ấy bị bệnh rồi, bắt đầu từ ngày hôm qua thì tiêu chảy, cả người suy yếu đến ngồi cũng không vững.”Diệp Kiều nhíu mày, quét mắt nhìn về phía bọn họ: “Thế thì thật đáng tiếc.
Bây giờ cô ấy có đỡ hơn chút nào không? Có cần đi bác sĩ khám không?”Cô vừa dứt lời, Tôn Oánh Oánh lại đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt Tôn Oánh Oánh trắng bệch, cả người suy yếu vịn tường đi tới: “Thức ăn ngày hôm qua có vấn đề!”Diệp Kiều nhìn vẻ mặt đau khổ của Tôn Oánh Oánh, lại quay đầu nhìn sắc mặt bất đồng của nhóm thanh niên trí thức.
Ở dưới mí mắt của cô thế mà có người dám làm loại chuyện này, cô cười lạnh lên tiếng: “Lúc trước tôi đã nói qua, muốn vào nhà xưởng làm việc thì phải dựa vào bản lĩnh chính mình, cũng không phải là loại bản lĩnh này.”“Không phải chúng tôi làm đâu!” Diệp Kiều vừa dứt lời, đám thanh niên trí thức liền nhao nhao lên tiếng.Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy chuyện Tôn Oánh Oánh bị tiêu chảy lần này vô cùng đáng nghi, đúng vào một ngày trước khi nhận được thông báo tuyển kế toán của trưởng thôn.
Nhưng cả nhóm ở cùng nhau lâu như vậy cũng sẽ có tình cảm, ai mà làm chuyện này.“Đồng chí Tôn, cô ngồi xuống trước đi.” Diệp Kiều đưa mắt cho Lưu Học Siêu.Lưu Học Siêu vội vàng chuyển cái ghế lại đây.Tôn Oánh Oánh ngồi xuống, dựa người vào vách tường thở ra một hơi, lấy ra một tấm giấy từ trong túi: “Đây là phiếu xét nghiệm của sở Vệ Sinh.
Sáng nay tôi đã đến đó kiểm tra, bác sĩ nói tôi ăn trúng bã đậu mới bị như vậy.
Vậy tối hôm qua là ai lấy cơm cho tôi?”Vu Văn Hiên chủ động đứng ra, nghiêm túc nói: “Đêm qua là tôi lấy cơm giúp cô nhưng tôi không làm chuyện này.”Tôn Oánh Oánh giận dữ hét lên: “Anh nói không phải anh là tôi sẽ tin sao? Nếu cái gì anh cũng không làm, tôi sẽ bị như vậy sao?”Vu Văn Hiên hiểu rõ cảm xúc của Tôn Oánh Oánh, nhưng vẫn không vui lên tiếng: “Tôi nói tôi không làm chuyện này chính là không làm.”Diệp Kiều đứng một bên nhìn biểu hiện của mọi người, những thí sinh khác đều lục tục rời đi, Lưu Học Siêu cũng đi đóng cửa.
Trong nhà ăn lúc này, chỉ còn lại có Diệp Kiều cùng vài thanh niên trí thức.Thấy thái độ Chu Quảng Phát có vẻ né tránh.
Trong lòng Diệp Kiều liền hiểu rõ mọi chuyện, tự bảo về sau bản thân phải cách Chu Quảng Phát xa một chút.
Nhưng lúc này không có bằng chứng, cô cũng không làm được cái gì.
Thấy trên bàn còn dư lại mấy phần đề thi, Diệp Kiều nói: “Tuy rằng chúng ta đã thi xong, nhưng vào phút cuối cô cũng đã cố gắng đến đây.
Hay là bây giờ, cô cũng thi một chút?”Nghe Diệp Kiều nói câu này, những thanh niên trí thức khác đều có chút không vui.Bỗng dưng lại nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh với bọn họ, hơn nữa nói không chừng Tôn Oánh Oánh đã xem qua đáp án của đề thi lần này.“Như vậy không công bằng.
Hai giờ trước đã phát đề thi, có lẽ Tôn Oánh Oánh đã biết đáp án."Chu Quảng Phát tỏ ra ương ngạnh, không muốn choTôn Oánh Oánh một cơ hội nào.“Anh!” Tôn Oánh Oánh đập tay lên bàn, nóng nảy:“Tôi làm sao biết được đề thi? Cả buổi sáng hôm nay, tôi vẫn luôn ở sở Vệ Sinh đấy.”Chu Quảng Phát không nhìn cô, miệng lầm bầm quay mặt đi: “Chúng tôi làm sao biết được lời cô nói là thật hay...”Chu Quảng Phát này thật đúng là làm người ta chán ghét, Diệp Kiều trong lòng không vui, nhấp môi: “Được rồi! Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa ra đề thi khác.”Vì cuộc thi lần này, Diệp Kiều đã nhớ lại rất nhiều dạng đề thi mà đời trước cô đã từng nghiên cứu qua để tăng cường kiến thức cho bản thân lúc đi thi.Cô lật ngược phần đề thi, cầm bút “Xoát xoát xoát”, trong vòng 10 phút đã viết ra bốn cái đề dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.Đem bài thi đưa cho Tôn Oánh Oánh: “Đồng chí Tôn, cô làm đi.
Cho cô một tiếng đồng hồ.
Nếu cô có thể làm đúng bốn cái đề này, tôi sẽ ưu tiên tuyển cô.”Nói tới đây, Diệp Kiều tạm dừng một chút, nhìn quanh mọi người: “Độ khó của bốn đề thi này cao hơn so với đề thi mà tôi đưa ra cho mọi người, nếu mọi người muốn, cũng có thể làm một chút thử xem.