Chương 14: 14: Vương Gia Huỷ Diệt Ban Thưởng Toàn Tộc! (1/2)

“Giết.

”“Giết.

”“Giết”Có tộc trưởng cảnh giới Tử Phủ hiển uy, sĩ khí của binh sĩ Mục gia lập tức trèo tới đỉnh phong.

Từng người đều không sợ chết mà trùng sát về trú địa Vương Gia mà đi, giống như thú triều cuồng bạo, thanh thế ngập trời!“Nghênh chiến!”Hai con ngươi của Vương Hải đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời gào thét.

Giờ phút này hắn không còn cách khác mà chỉ có thể suất lĩnh tộc nhân nghênh chiến.

Trong lúc nhất thời, tiếng la giết trùng thiên.

Linh khí cuồng bạo tàn phá bốn phía chiến trường, pháp khí đao binh ra ngang dọc, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Thần tình của Mục Thần Xuyên lãnh khốc, thân hình loé lên một cái đã đi đến trước mặt Vương Hải, bàn tay to ầm vang vỗ xuống.

Bắt vua trước bắt giặc sau.

Nếu chém đầu Vương Hải, những người còn lại chắc chắn sẽ không tái chiến được.

Ầm ầm!Ầm ầm!Vương Hải không cam lòng gào thét, điên cuồng thúc giục linh khí mênh mông trong cơ thể, muốn chống cự lần cuối cùng.

Nhưng trước mắt một Tử Phủ Chân Nhân hắn lại lộ ra vẻ nhỏ bé không đáng kể.

Chỉ có thể giữ vững được thời gian hai hơi, liền bị một quyền của Mục Thần Xuyên đánh nát nhục thân, chết ngay tại chỗ.

Đại trưởng lão Mục gia Mục Thanh Vân mắt thấy Vương Hải chết, thần tình phấn chấn vạn phần, lập tức hét to về phía mọi người đang chém giết phía trước.

“Vương Hải đã chết!”“Vương gia đã bại!”“Các huynh đệ Mục gia, giết a!!”Trong chốc lát, tiếng la giết của đám cường giả Mục gia ngày càng lớn, linh khí điên cuồng huy sái phô thiên cái địa, liên tục đánh lui những tộc nhân còn lại của Vương gia.

Mà giờ phút này, Mục Trần xuất phát từ bình nguyên đã chạy tới hiện trường, không nói hai lời liền xông vào đám người không ngừng công phạt.

Hiếm có tu sĩ cảnh giới Đạo Cơ nào có thể chống nổi hai ba hiệp dưới tay hắn, cực kì dũng mãnh.

Chiến hỏa nhanh chóng lan tràn, khắp nơi đều có chân cụt tay đứt tựa như luyện ngục nhân gian.

Cho đến một canh giờ sau.

Tộc nhân của Vương gia đã bị chém giết toàn bộ.

Tộc địa ngày trước cũng đã trở thành một vùng phế tích.

Ánh mắt Mục Thần Xuyên lạnh giá nhìn chăm chú về phía dưới chiến trường, không chút thương hại.

Trong lòng hắn đã sớm biết rõ, thế giới tu sĩ vốn tàn khốc như vậy.

Ngươi không chết thì ta vong.

Nếu bây giờ hắn còn không có đột phá đến cảnh giới Tử Phủ thì e rằng hình ảnh này sẽ xuất hiện trên tộc địa Mục gia.

Rất nhanh.

Dưới sự phân phó của Mục Thần Xuyên, một đám trưởng lão gia tộc bắt đầu quét dọn chiến trường.

Tại thời khắc mở ra bảo khố của Vương gia, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên phát sáng.

Tình hình phát triển mười năm này của Vương gia rất mạnh mẽ, tài phú tích luỹ cũng rất kinh người.

Giàu có hơn bảo khố của Mục gia bọn hắn rất nhiều.

Đan dược, linh thạch, công pháp, các loại võ kỹ, nhiều vô số kể.

Mục Thần Xuyên vung tay lên thu những tài nguyên tu luyện vào bên trong không gian pháp khí, sau đó mang theo mười mấy tộc nhân trùng điệp quay về trú địa cả gia tộc.