Chương 25: Lời thỉnh cầu của Hồng nương tử (1/2)

Tào Tặc Canh Tân 72330K 10 tháng trước

Vừa nói chuyện, Trương Uyển Trinh cầm lấy bút than, đi tớ bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm bản vẽ, hết trái rồi phải…

"Kỳ thực, trên đường đi ta cũng có chút ý tưởng. Nhưng mà lúc đó ta vẫn chưa xác định vật này cuối cùng là để làm gì. Vì vậy ta không xem xét kỹ. Ý nghĩ của công tử và sự suy đoán của ta tuy có chút không giống nhau, nhưng về cơ bản thì cũng tương đồng.

Công tử nhìn xem, hai bên ống đều có miệng bễ. Khi kéo ra thì bễ bên kia hút vào mang theo không khí. Cứ như vậy không khí được đưa vào trong lò. Đại khái quá trình diễn ra như vậy. Vấn đề này ta nghĩ cũng không quá khó nhưng cần phải thử xem. »

Nghe Trương Uyển Trinh nói, Tào Bằng không hiểu một câu nào. Thế nhưng chỉ thấy sự đam mê của nàng trên bức họa đồ, dường như rất có đạo lý.

Thực ra đây là một cái thông gió rất đơn giản nhưng được thiết kế rất thông minh. Người có suy nghĩ sắc bén thì xem một cái có thể thấy được dụng ý. Đương nhiên, cách sắp xếp cũng không phải không đạt được hiệu quả. Chỉ có điều cách sắp xếp này tốn rất nhiều phí tổn, hơn nữa thao tác hoạt động rất phức tạp. So với một cái thông gió bình thường thì cái này có vẻ hơi khoa trương.

Tào Bằng không để ý đến một câu khác của Trương Uyển Trinh là: ta và ngươi tuy rằng suy đoán không giống nhau, nhưng cơ bản là tương đồng. Nói cách khác, Trương Uyển Trinh suy nghĩ đúng cách dùng của cái ống bễ kia. Mà cách sử dụng này, về sau mới được Tào Bằng chú trọng.

"Nếu tìm người chế tạo thì đòi hỏi mất bao lâu?"

Trương Uyển Trinh suy nghĩ một chút: "Nếu công tử đã không muốn người khác biết vật này, hay tốt nhất là chính mình chế tạo, bằng không thì…"

"Tự mình chế tạo?"

Tào Bằng hơi bối rối. Hắn biết nghề mộc không hề đơn giản, hơn nữa trong nhà cũng không quen thuộc hiểu rõ.

Trương Uyển Trinh sao có thể không hiểu rõ khó khăn của Tào Bằng. Vì vậy liền cười nói: "Tào công tử, nếu như ngươi tin tiểu nữ thì để cho ta tới chế tạo cho."

"Ngươi?"

"Xem thường ta sao? Trong nhà ta có thợ thủ công chuyên biệt, rất trung thành. Ta để cho bọn họ tới chế tạo, ngươi không cần phải lo sợ bị tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, cũng cần Tào công tử ngươi tin tưởng tiểu nữ thì mới có thể làm."

Tào Bằng lúc này đây không chút phân vân. "Vậy ta xin nhờ ngươi! »

Người khác có thể không hiểu rõ ý đồ của hắn, sẽ nghĩ là hắn cất giấu gì, cũng không phải là điều tốt. Nếu Trương Uyển trinh đã mở lời, đã khiến Tào Bằng tôn trọng. Kỳ thức nếu nàng không lịch sự chờ sự đồng ý của Tào Bằng thì đã về nhà tự mình chế tạo ra một cái giống như bản vẽ rồi. Bây giờ nàng mở lời cũng đã nói lên rằng nàng cũng không có ý kiến khác gì với hắn.

Trên mặt Trương Uyển Trinh nở thêm nụ cười, cầm bản vẽ trong tay: "Ta có thể mang đi chứ?"

"Xin cứ tự nhiên!"

"Vậy ta về trước, nếu không cha ta sẽ nổi giận."

Vừa nói chuyện, nàng đem bản vẽ cất đi, quay bước hướng ra ngoài đại sảnh.Khi đi ra ngoài đại sảnh, Trương Uyển Trinh bỗng nhiên dừng bước lại, ngoảnh đầu lại cười hỏi: « Tào công tử, ta có thể nào thỉnh giáo ngươi thêm một việc đuợc chứ? »

Tào Bằng nói: "Chuyện gì?"

"Ngươi mỗi ngày trời chưa sáng là ra bãi sông phía sau tập võ, đúng không?"

"Làm sao nàng biết?"

"Hì hì, cha ta nói, ngươi mỗi ngày ở đó luyện bộ quyền pháp rất chú tâm! Tiểu nữ cũng muốn, không biết có thể bái công tử làm thầy được không?"

Tào Bằng nghe được, thoáng cái ngẩn cả người.

Gió càng lúc càng lớn. Đám mây ở phía xa chân trời đã biến thành một đám mây dày che đầy bầu trời. Gió gào thét, bão tuyết thổi tứ tung. Bầu trời tối tăm. Trong cơn bão tuyết, thật không nhìn thấy gì cả.

Trên bến phà bỏ neo một con thuyền. Đầu thuyền cắm một cây cao có treo một ngọn đèn lồng chập chờn trong gió. Một chiếc xe ngựa từ xa chậm rãi đi tới, đừng lại bên bến phà.

Trương Uyển Trinh từ trên xe đi xuống, cùng Trương quản gia lên thuyền. Người phu xe dính đầy tuyết, đem ngựa đưa lên thuyền. Mấy người chèo thuyền cũng đi giúp. Nhất thời liên tục vang lên những tiếng động lớn, tiếng ngựa hí không dứt.

"Trương thúc, ngươi nói xem bên cạnh bếp lò nhà Tào gia, vì sao lại có hai thùng nước?"

Trương Uyển Trinh đứng ở trong khoang thuyền, nhìn vẻ hỗn loạn trên bến phà, đột nhiên nhẹ giọng dò hỏi.

Trương quản gia sửng sốt một chút, lắc đầu cười nói: "Tiểu thư, ta làm sao có thể đoán được điều sâu xa huyền diệu đó được? Ngươi là một nữ nhân tài ba mà không nhìn ra được nguyên nhân, ta càng không nhìn ra được. Có điều ta nghĩ rằng hai thùng nước thì cũng không có gì ghê gớm, nói không chừng về sau họ có chỗ để dùng?"

"Hì hì, hai cái thùng nước dùng đồng thời, làm sao có thể là để về sau dùng? Hơn nữa trong thùng nước kia, khẳng định không phải là nước. Ta tuy rằng không đoán ra điều bí ẩn huyền diệu, nhưng có thể dám chắc rằng có liên quan đến Tào Bằng.

Trương thúc thúc, ngươi có phát hiện thấy không, cái tên Tào Bằng kia thật không giống người bình thường? Hắn có rất nhiều cách nghĩ kỳ lạ, đúng là một người rất thú vị. Ta hiện tại không hiểu rõ trong thùng đó có cái gì? Vì sao phải thả vào đó? mà nó có công dụng đặc biệt gì?"

Gió rất lớn, tuyết cũng rất lớn… Thế nhưng lại không thể cản được ham muốn không ngừng học hỏi của thiếu nữ. Trương quản gia cũng thầm lắc đầu.

Vị tiểu thư này thật có những điểm khác biệt với những nữ tử nhà khác. Cả ngày nàng nghiên cứu những điều kỳ lạ cổ quái gì đó, đầu óc có những ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng cha nàng vẫn không cản, thả mặc cho nàng theo đuổi. Dù sao cũng là danh sĩ Kinh Tương, sao lại dạy một người con gái như thế chứ? Đương nhiên, đây cũng chỉ là điều mà Trương quản gia tự ngẫm lại mà thôi. Nhưng hắn không dám nói ra…

Đừng nói là hắn, sợ rằng ngay cả chính tộc trưởng cũng sẽ không tới nói. Trương gia mặc dù rất có danh tiếng ở quận Nam Dương, nhưng nói về sức mạnh thực sự, gia tộc phía sau tiểu thư có thể nói là cách biệt một trời một vực. Thôi quên đi. Nàng cảm thấy hứng thú thì hứng thú. Cha nàng không nói gì, ta cần gì phải làm cản?

Nghĩ tới đây, Trương quản gia nhẹ nhõm rất nhiều: "Tiểu thư, không phải là nàng muốn tìm Tào Bằng học quyền sao? Đến lúc đó hãy hỏi hắn."

Mũi ngọc vểnh lên, thiếu nữ hừ một tiếng.

"Cái tên đó rất quỷ, nếu như việc này bí mật, chưa hẳn hắn sẽ nói cho ta biết. Nhưng mà cũng không sao. Hắn không nói cho ta biết, ta có thể tự mình dò la. À, vẫn còn có một việc. Sau khi chúng ta quay về, xin thúc thúc chuẩn bị giúp ta một cái sân nhỏ, ta cần làm vài thứ. Nhưng nghìn vạn lần xin thúc thúc đừng nói cho cha ta, bằng không thì ngài lại lải nhải với ta nữa…"

"Việc này tiểu nhân tự mình biết." Trương quản gia không nhịn được cười, gật đầu nhận lời.

"Tiểu thư, ngươi hãy ở trong khoang thuyền, đừng ra ngoài gió lạnh."

"Trương thúc thúc, dù sao thì thời gian cũng không lâu. Ta ở chỗ này nhìn cảnh tuyết rơi. Ngươi bảo người đi thôi, không cần phải chiếu cố trông nom ta đâu."

Thiếu nữ không lớn, nhưng có lẽ xuất thân vai vế nên trong giọng nói mang theo một sức mạnh không thể kháng cự được.

Trương quản gia ngẫm lại cũng là đạo lý này, không nói thêm gì nữa. Hắn đi tới đuôi thuyền, la lớn: "Nhanh lên một chút, động tác nhanh lên một chút. Xem ra tuyết càng lúc càng lớn, chúng ta cũng không nên nán lại ở đây. Đem xe xem được chưa. Ngươi xem ngựa đã được chưa, chúng ta khởi thuyền thôi!"

Con thuyền chậm rãi rời bến, hướng về phía bờ sông đối diện. Thiếu nữ nhìn cảnh tuyết, trong đầu tự hỏi một vấn đề: bên trong thùng nước, cuối cùng là có điều bí mật gì?

Ngày thứ hai, Tào Bằng dậy thật sớm. Khi hắn phi ra khỏi phòng, chỉ thấy trước mặt một màu trắng mênh mông, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy linh hoạt kỳ ảo.

Hắn làm vài động tác, rồi vận động đi lại, sau đó lấy nước muối súc miệng rồi, một chậu nước giếng đi hâm nóng để rửa mặt. Xem ra phải nghĩ đến biện pháp để đánh răng. Dùng nước muối súc miệng tuy rằng không tệ, nhưng chung quy không phải là thói quen đánh răng của hắn.

"A Phúc, đi!" Đặng Tắc ở cửa chính hò hét tên Tào Bằng.

Đêm qua Tào Cấp ngủ muộn, nhưng trước khi Tào Bằng đi ngủ có căn dặn hắn phải mua thêm than củi trong thị trấn. Sau này, sớm muộn gì cũng sẽ giao việc nhà cho Tào Bằng để ý. Có một số việc cũng phải để hắn từ từ học cách xử lý sắp xếp. Ban đầu Vương Mãnh nói là hắn có thể đi mua, nhưng Tào Cấp lại không đồng ý. Đến Cức Dương thời gian dài như vậy cũng là thời gian để Tào Bằng làm quen hoàn cảnh ở đây.

Nói đến cũng lạ! Nếu như đổi lại trước đây, Tào Cấp tuyệt đối sẽ không đưa ra ý kiến phản đối nào. Nhưng ngay hôm đánh nhau cùng Mã Ngọc, Tào Cấp dần dần xuất hiện một vài thay đổi. Ví dụ như hắn bắt đầu học được cách quyết định, bắt đầu thử nói "Không" với người khác. Trước đây thì không thể nghĩ ra là có chuyện này. Hắn có tính cách nhu nhược, người luôn dĩ hòa vi quý khiến cho Tào Cấp bao giờ cũng bị thụ động. Nhưng bây giờ, hắn bắt đầu chủ động thay đổi. Đối với trên dưới Tào gia mà nói, tuyệt đối đúng là một chuyện tốt. Dù sao Tào Cấp bây giờ đúng là người đứng đầu một nhà.

Tào Bằng cùng Đặng Tắc đi ra cửa chính.

"A Phúc, chờ ta một chút! »

Vương Mãi mặc quần áo đuổi theo, cười hì: "Ta đi cùng ngươi."

"Ngươi không luyện công à? »

"Ta làm sao luyện một mình được. Đi mua than cùng ngươi trước, rồi sau đó quay về chúng ta cùng nhau luyện công."

Tào Bằng không thể nói không. Vì thế hắn gật đầu, dẫn ngựa cùng đi với Đặng Tắc.