Chương 36: Binh lính Nghĩa Dương (3) (1/2)

Tào Tặc Canh Tân 34940K 10 tháng trước

Chỉ thấy người thanh niên vừa mới dẫn mình đến đang từ từ đi tới.

Từ trong binh lính Nghĩa Dương một con chiến mã lao ra.

Trên con chiến mã có một nam tử mặc thiết giáp đen ghìm ngựa trước mặt người thanh niên rồi chắp tay thi lễ:

- Đại ca! Sao huynh lại trở về?

Người thanh niên cười nói:

- Thế nào? Ta trở về không tốt hay sao?

- Ta không có ý đó... - Người mặc áo giáp đen nóng nảy vội vàng giải thích.

Nhưng càng nóng nảy, y lại càng nói lắp.

- Được rồi! Đường Cát! Dẫn các huynh đệ lui xuống trước đi.

- Vâng!

Hắc thiết giáp không nói hai lời, xoay người quát:

- Binh lính Nghĩa Dương lui lại hai mươi bước.

Chưa dứt lời, binh lính Nghĩa Dương lập tức lui về phía sau có điều đội hình của họ vẫn không rối loạn.

Đặng Tắc ngạc nhiên nhìn người thanh niên rồi lắp bắp nói:

- Ngươi là...

- Ta chính là Đô Bá của binh lính Nghĩa Dương, nhưng hiện tại đã là Truân tướng của Nghĩa Dương truân.

Người thanh niên nở nụ cười rồi nói:

- Ta không cần biết các ngươi có lai lịch như thế nào, nhưng bây giờ quay về, lão tử tạm tha việc các ngươi làm cho huynh đệ ta bị thương. Nghĩa Dương truân là nơi của binh lính Nghĩa Dương, tuyệt đối không thể nhận ngươi tới làm Tiết Tòng.

- Quay trở về! Quay trở về!

Sắc mặt Đặng Tắc càng lúc càng trắng.

Gã nắm chặt thiết kiếm, thân mình hơi run nhè nhẹ.

- Nếu chúng ta không đi?

Tào Bằng đột nhiên mở miệng hỏi.

Người thanh niên cười to một tiếng:

- Không đi? Vậy thì cũng đơn giản. Đường Cát, nhanh chóng chuẩn bị ngựa và đao cho ta.

Cả đám binh lính Nghĩa Dương đều hưng phấn, cao giọng quát:

- Đại ca! Xử lý bọn họ. Cho họ biết binh lính Nghĩa Dương không phải là người dễ bắt nạt.

Trong khi nói chuyện, người mặc thiết giáp đen đã dẫn tới một con ngựa ô, trong tay còn cầm theo một cây Long Tước đại hoàn.

Người thanh niên không nói hai lời, phi mình lên ngựa, đồng thời nắm Long tước đại hoàn trong tay. Chỉ thấy gã cưỡi ngựa đi quanh, tay cầm đao chỉ về phía trước:

- Họ Đặng! Nói trước, lão tử không phải nhằm vào ngươi mà đây là quy tắc của binh lính Nghĩa Dương. Nếu muốn tiến vào đại môn của Nghĩa Dương truân thì rất đơn giản đó là hơn được cây đao trong tay Ngụy Diên ta. Như vậy bốn mươi ba binh lính Nghĩa Dương sẽ nhận ngươi là tiết tòng.

Ngụy Diên cầm thanh đao trong tay lập tức khiến cho người ta có một cảm giác không tầm thường.

Rất khó diễn tả được cái cảm giác đó. Có thể nói là nhìn thiên hạ với nửa con mặt, ngạo khí xung thiên, cũng có thể nói là một thứ sát ý mãnh liệt, giống như một con dã thú đang muốn ăn thịt người. Tóm lại, sắc mặt Đặng Tắc tái nhợt. Y cố gắng làm cho bản thân ngồi vững, giữ lấy một chút bình tĩnh. Nhưng...đặng Tắc biết mình sợ thực sự. Ngày thường, buổi sáng y đi vào trong nha huyện, xử lý một số công văn rồi nói chuyện với đồng liêu. Buổi tối đúng giờ về nhà có kiều thê chờ sẵn. Cuộc sống có thể nói là yên tĩnh.

Cuộc sống như vậy thì làm sao y có thể chống lại được sát khí của Ngụy Diên.

Có lẽ phải giết cả mười người, trăm người hay thậm chí là ngàn người mới có được sát khí đó. Đặng Tắc là một thư sinh bình thường thì làm sao có thể chịu đựng.

Nhưng y không thể lui.

Mặc dù Đặng Tắc cũng không rõ lắm tại sao mình lại có mặt ở đây.

Nhưng gã cũng hiểu được, Hoàng Xạ bắt gã sung quân không hề có ý tốt. Trong quân có mười bảy cấm luật, năm mươi bốn tội chém, gã cũng biết.

Đúng như Tào Bằng nói, hiện tại nếu y lui lại một bước liền tạo cớ cho Hoàng Xạ giết mình.

- Ngụy Vân Trường. Ngươi gây sự như vậy có phải khinh người quá đáng hay không?

Ngụy Diên nở nụ cười:

- Họ Đặng! Ngươi nói ta ức hiếp ngươi vậy cứ cho là thế đi. Tuy nhiên quy định không thể bỏ, ngươi muốn vào thì phải qua được cửa ải của ta. Nếu không thì ngươi từ đâu lại quay về đó đi. Quân lính Nghĩa Dương không cần loại nhát gan như ngươi. Ba người các ngươi chỉ cần làm cho ta xuống ngựa thì ta nhận thua.... Thế nào. Ngươi đã lựa chọn được chưa?

Vương Mãi giận dữ.

- Ngụy Diên! Ngươi quá ngông cuồng.

Vừa nói, gã vừa thúc ngựa vác mâu xông tới.

Nói tới chuyện mộ binh lần này, ngoại trừ Tào Bằng ra, có lẽ chỉ còn có Vương Mãi là biết rõ nhất nội tình.