Chương 387: Hổ bệnh với ác lang (1/2)

Tào Tặc Canh Tân 44080K 10 tháng trước

Hồng Thủy Tập, ước chừng 6 ki-lo-mét vuông, có 623 hộ, tổng cộng có bốn ngàn bảy trăm người.

Trong ba mười sáu bộ lạc tại Hồng Trạch thì nhân khẩu nhất Hồng Thủy Tập là nhiều nhất. Còn lại ba mười lăm bộ lạc lớn nhất cũng có chừng hai ba nghìn người, ít nhất dù chưa tới nghìn người cũng bảy tám trăm người. Bộ lạc của Lý Kỳ thuộc lớp giữa, ước chừng hơn một nghìn người.

Nghe nói, mọi người trong mỗi một bộ lạc không tính toán nhiều lắm. Nhưng người Hồng Trạch quý tại trong tâm, một khi phát sinh sự việc thì ba mươi sáu bộ lạc nhất loạt ra trận, tuyệt đói không có một bộ lạc nào do dự. Đây cũng là nguyên nhân căn bản bọn họ có thể ở lại Hồng Trạch. Ba mươi sáu bộ lạc tổng cộng cũng có ba bốn vạn người, hơn nữa còn học tập cách sống người Hồ, có thể nói là toàn dân đều là binh lính. Dù là mạnh mẽ như Khương Vương Đương Đề cũng không dám đơn giản xuất binh đi trêu trọc người Hồng Trạch.

Hồng Thủy Tập được thành lập từ phế tích binh doanh, có tường thành cao chót vót nhìn xa xa giống như một pháo đài.

Ở đây không đơn giả chỉ là một thị trấn cho người Hán ở, mà đồng thời cũng là nơi buôn bán giao dịch cực kỳ trọng yếu của Hà Tây.

Qua lại bán dạo hoặc tại nhà chính là cách buôn bán chính đều được giao dịch tại Hồng Thủy Tập. Đương nhiên giá cả ít hơn một chút, mà giá cả này chính là giữ cho Hồng Thủy Tập căn bản hoạt động bình thường. Về phần dân chúng tại thị trấn Hồng Thủy vẫn duy trì thói quen nông canh và cách thức binh nông hợp nhất.

Lúc này, trong Phủ Nha của Hồng Thủy Tập, Đậu Lan đang chiêu đãi bằng hữu từ nơi xa đến.

Y nhìn người đàn ông mặc trang phục người Hồ ở trước mặt trầm giọng hỏi:

- Ngươi vừa nói, triều đình phái người tới liên lạc với đại nhân nhà ngươi?

- Đúng vậy.

- Vậy người triều đình đó là ai?

- Nghe nói...

Nam tử người Hồ gãi gãi đầu:

- Hình như là Bắc Trung Lang Tướng gì đó. Đại nhân nhà ta thái độ cũng rất rõ ràng, tuy nhiên nghe trong giọng điệu của hắn ta hình như là triều đình phái binh mã đến tiến nhập vào Hà Tây là muốn trọng trấn Hà Tây.

Đại nhân nhà ta có chút do dự, không thể tự quyết định cho nên mới lệnh cho ta tới đây xin ý kiến của Đậu đại nhân.

Bất kể là Đậu Lan, thì hai từ "Đại nhân" mà nam tử người Hồ kia nói cũng không phải ý là "Đại Nhân" theo tiếng người Hán, mà là nói về Bộ lạc đại nhân. Nam tử người Hồ này chính là người mang tin tức do Hưu Chư Vương Lương Nguyên Bích phái tới. Nhìn cử chỉ lời nói của gã đối với Đậu Lan vô cùng cung kính, chứng tỏ uy vọng của Đậu Lan tại Hồng Trạch không hề tầm thường.

Đậu Lan cao tám thước vai rộng lưng dài.

Ông ta năm nay ước chừng bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ bởi vì sống lâu ở Hà hứng chịu gió phương Bắc mà trên người lộ vẻ già nua, bộ dáng không khác gì năm mươi tuổi, tóc trắng dài xõa tung dưới vai càng tăng thêm vẻ khí lực hùng tráng.

Ông ta không học theo người Hung Nô tết bím tóc quấn lại mà cũng không giống như Lý Kỳ giữ gìn được sự cường tráng của người Hán vấn tóc lên, mà tóc cứ để xõa tung chẳng khác gì dã nhân. Lông mày rậm, mắt hổ sáng quắc sắc bén, mũi có hình dạng giống như chim ưng, dưới cằm là bộ râu dày rậm cứng như kim châm.

- Triều đình phái quân đội tới lúc nào, sao ta lại không biết một chút tin tức gì.

- Việc này đại nhân nhà ta cũng không rõ, chỉ nói là hai dũng sĩ nhà Hán tìm tới thì hắn mới biết.

- Còn có chuyện này sao?

Đậu Lan trầm ngâm.

Mà một thanh niên thủ hạ của ông ta ngồi gần đấy nhíu chặt lồng mày, thái độ nghiêm trọng.

- Hơn nữa, ta còn nghe nói có một chuyện... trước đó từng có một đội quân tiến nhập vào Hà Tây đi thẳng đến huyện Liêm. Trước đó không thấy nói là triều đình nhà Hán phái sứ đoàn đi sứ phương Bắc, cho nên ta còn tưởng rằng những người này là đi nghênh đón đội quân của đoàn Sứ giả đó, vì vậy cũng không để ý tới. Trừ lần đó ra, Quan Trung không có phái quân đội ra nữa. Ngược lại tại huyện Tất có tin tức, nói là sẽ tăng cường sự phong tỏa đối với biên quan, khiến cho ta có chút khó hiểu...

Huyện lệnh huyện Tất là Tào Phi, chỉ là một đứa trẻ.

Nghe nói đó là con trưởng của Tào Tư Không trong triều đình có quan hệ vô cùng mật thiết với nhiều thế tộc tại Quan Trung.

Nếu như đội quân nhà Hán mà Lương Nguyên Bích đại nhân nói đến chính là đội quân vừa mới tiến nhập vào Hà Tây, chỉ sợ cũng không có mấy người...

Phụ thân, Mã gia hôm nay đã lôi kéo người, Mã gia này tại Võ Uy rất có uy vọng, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với tạp chủng Khương tại Hà Tây. Thà đầu nhập vào Mã Siêu còn hơn là quy thuận triều đình, nói không chừng đối với chúng ta còn có lợi hơn.

Người thanh niên đang nói tên là Đậu Hổ, chính là con trưởng của Đậu Lan.

Đậu Lan nhắm mắt lại suy nghĩ mà không hề gấp gáp trả lời, một lúc lâu sau ông mở mắt ra nói:

- Có lợi chỗ nào?

- Mã gia tiếp giáp Hà Tây, Mã Đằng sợ nép Tam Phụ, mà Mã Siêu vũ dũng vô địch danh tiếng vang dội trong người Khương. Nếu như chúng ta đầu phục Mã gia, nói không chừng có thể đem thế lực của chúng ta mở rộng ra Hồng Trạch, đến lúc đó có thể tiến thêm một bước phát triển thực lực.

Mà triều đình...

Thanh niên kia cười nhạt:

- Trung Nguyên chư hầu san sát, chiến sự liên miên. Vị Tào Tư Không kia hiện này ốc còn không mang nổi mình ốc đoán chừng cũng không đầu tư nhiều binh lực tại Quan Trung. Nếu như quy thuận triều đình, chưa nói đến việc phải dứt bỏ cừu hận giữa tổ tông và triều đình, nhỡ chúng ta gặp phải công kích, triều đình sẽ quản lý tài sản của chúng ta sao?

Con đoán chừng, lần này triều đình phái người tới tâm huyết cũng chỉ là như cháo chảy mà thôi.

Bọn họ đắc tội với Mã Đằng và Khương Hồ cũng không sao, cùng lắm thì lại bỏ đi. Nhưng chúng ta còn sống ở đây chẳng khác nào trở thành kẻ địch đối với toàn bộ Khương Hồ tại Hà Tây. Đến lúc đó, nhỡ Mã gia gây hấn, chẳng phải chúng ta thiệt thòi lớn sao?

Đậu Hổ tên là hổ, người cũng chẳng khác gì hổ.

Lời nói của y rất rõ ràng, rất mạch lạc, khiến cho sứ giả Hưu Chư liên tục gật đầu biểu thị tán thành.

Ánh mắt Đậu Lan chăm chú nhìn Đậu Hổ, sau một lúc lâu mới thở dài nói:

- Đậu Hổ, con vẫn chưa hiểu rõ!

Đậu Hổ ngẩn ra: