Chương 67: Âm mưu (1/2)

Lão Nhị…” Đang đi trong yên lặng, tai Tiểu Ngư đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ.

“Cha!” Tiểu Ngư lập tức thả Bối Bối xuống, tiến lên trước đến bên Phạm Đại.

“Cha!”

“Sư phụ!”

Phạm Bạch Thái và La Đản cũng cùng nhau tiến lên vây quanh.

Mọi người tìm một chỗ bằng phẳng, thật cẩn thận đặt Phạm Thông xuống, dựa vào đùi Phạm Đại.

“Mọi người đều không sao chứ?” Phạm Thông thở yếu ớt, ánh mắt nhìn từng người Tiểu Ngư, Phạm Bạch Thái, La Đản và Phạm Đại, sau đó nhìn về phía Không Sắc, đang mỉm cười muốn nói gì đó,

nhưng miệng vừa mới hé, một màu đỏ tươi đã tràn ra nhiễm đỏ cả đôi môi

tái nhợt của hắn.

“Cha?!” Tim Tiểu Ngư nhất thời như bị ai

đó bóp mạnh, giống như đột ngột bị một cước đạp thẳng xuống vách núi, cả người căng thẳng.

“Cha?!”

“Sư phụ?!”

“Phạm đại hiệp?!”

Thấy Phạm Thông nôn ra máu, mọi người lại một lần nữa đồng thanh hô lên.

“Ta không sao… chỉ là chút nội thương…” Phạm Thông giơ tay đang muốn giấu diếm, lại bị Tiểu Ngư bắt lấy.

“Cha, cha đừng nói gì, giờ mọi người sẽ

đưa cha đi tìm thầy thuốc.” Tiểu Ngư nói một câu, cắn môi, vừa lấy ra

khăn tay lau đi vết máu trên môi Phạm Thông, vừa ý bảo Phạm Đại lại tiếp tục cõng Phạm Thông: “Nhị thúc!”

“Đừng… Không thể tìm đại phu…” Phạm Thông giẫy ra tránh thoát, “Tiểu Ngư.. mọi người nghe ta nói trước đã…”

“Được được được, mọi người nghe cha nói,

cha đừng cử động nhiều.” Tiểu Ngư bị động tác của Phạm Thông dọa sợ đến

mức vội vàng gật đầu, lần đầu tiên lộ ra vẻ con gái hiểu chuyện nghe

lời, sợ rằng hắn cử động nữa sẽ khiến thương tích nặng thêm, liều mạng

gật đầu.

<ins class="adsbygoogle" style="display:block" data-c="ca-pub-4940732996721405" data-s="1388581946" data-ad-format="auto" data-full-width-responsive="true"></ins>

“Đại ca uống miếng nước trước đã.” Phạm

Đại mặt bình tĩnh đưa hồ lô đến, Tiểu Ngư vội cẩn thận nâng lên cho Phạm Thông uống hai ngụm.

“Tiểu sư phụ…” Phạm Thông nuốt xuống ngụm nước lạnh, thuận thuận khí, rồi nhìn Không Sắc đứng ngoài rìa, ánh mắt

mọi người nhất thời cũng kinh ngạc nhìn về phía đó.

“Phạm đại hiệp!” Không Sắc vội chắp tay, trên mặt lộ vẻ mờ mịt, không hiểu tại sao Phạm Thông lại muốn nói chuyện với hắn trước.

“Tối hôm qua ngươi nói, muốn bắt ngươi đi là Lâm đại nhân từ kinh thành đến phải không?” Phạm Thông dựa vào Phạm

Đại, sắc mặt tái nhợt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ra máu,

nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm nghị.

“Đúng vậy, hắn là em trai người thiếp của Hạ Tủng.” Không Sắc nghi hoặc gật đầu.

“Hắn đã chết.” Phạm Thông thở dài nói.

“Chết… Đã chết?” Không Sắc vừa khiếp sợ lại vừa mơ hồ không hiểu.

“Đại ca, Lâm đại nhân gì đó chết thì liên quan gì đến chúng ta?” Phạm Đại nhíu mày.

Tiểu Ngư mặt thoắt trở nên trắng bệch,

cảm giác được mớ hỗn độn trong lòng trong giây lát tựa hồ đã rõ ràng hơn rất nhiều: “Cha, có phải có liên quan đến những kẻ đêm qua?”

“Ừ.” Nhiều năm như vậy, Phạm Thông sớm đã quen với phản ứng và trí lực khác với người thường của Tiểu Ngư, nói ra nguyên nhân: “Bọn họ muốn bức ta gia nhập, đã giết Lâm đại nhân, lại

giá họa cho chúng ta và Không Sắc tiểu sư phụ. Hiện giờ quan phủ sợ rằng đã phát lệnh truy nã chúng ta.”

“Cái gì?”

Nếu không phải Phạm Thông còn đang dựa

vào hắn, Phạm Đại sớm đã nhảy dựng, “Mẹ nó, rõ ràng là bọn chúng đốt nhà chúng ta, còn muốn đuổi giết chúng ta, lại còn đổ cho chúng ta giết

người?”

“Cụ thể trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng, tóm lại là chúng ta rơi vào bẫy của bọn họ.” Phạm Thông thở

dài, đầu tiên là nhìn La Đản đang cẩn thận đỡ tay mình, nhưng sau đó lập tức lại chuyển tầm nhìn về phía Không Sắc mặt đã chuyển thành vàng như

giấy, “Cho nên, tiểu sư phụ, chỉ sợ trong thời gian này ngươi sẽ không

thể quay trở về Phong Huyệt tự. Không biết ngươi có nơi nào an toàn để

đi?”

“Nơi an toàn để đi?” Không Sắc từ đêm qua liên tục gặp phải đả kích, thần kinh tựa như một sợi dây gân da trâu bị kéo căng đến cực hạn, vừa bị kéo vừa bị đẩy, vừa run rẩy vừa sợ hãi,

giờ phút này rốt cuộc không thể thừa nhận nổi nữa, cả người đều trở nên

ngơ ngẩn, trong mắt chỉ còn lại sự mờ mịt tê dại, lẩm bẩm thì thào, “Ta

vì bảo vệ tôn nghiêm và tự trọng của mình, không tiếc bỏ qua tiền đồ cạo đầu xuất gia, nhưng tại sao ngay cả vậy cũng trốn không thoát? Hiện giờ lại gặp mối họa sát thân này, nơi an toàn để đi? Nơi an toàn? Ha ha…

các người nói, dân không vương pháp, quốc thì xấu xa, thiên hạ to lớn,

còn có nơi nào là an toàn?”

Nhìn bộ dáng Không Sắc thất hồn lạc

phách, Tiểu Ngư trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi thương cảm xót xa cùng bất đắc dĩ, hiện giờ nàng đã hiểu, Cảnh Đại Sơn tại sao không động thủ ngay mà ngược lại chờ đến bình minh, bọn chúng là muốn lợi dụng

trong khoảng thời gian đó đi ám sát gã Lâm đại nhân kia, sau đó bố trí

dấu vết giả dẫn quan binh đến nhà bọn họ, đây là bọn chúng tự biết không đối phó được với lão cha và Nhị thúc của nàng, cho nên đã sớm chuẩn bị

tốt kế sách mượn đao giết người “không ăn được thì đạp đổ” đây mà!

Suy nghĩ một chút, chờ đến khi vụ án đưa

lên triều đình, sau này một nhà bọn họ sẽ vĩnh viễn không còn ngày yên

ổn, đuổi giết bọn họ sẽ là toàn bộ lực lượng của triều đình!

Cảnh Đạo Sơn này, thật độc!

“Cơn giận này, ta nuốt không trôi!” Phạm

Đại nghiến răng nghiến lợi, “Lão tử trước đó còn niệm tình võ lâm đồng

đạo, muốn giấu giếm thay bọn chúng, hiện giờ bọn chúng lại có thể âm

hiểm như thế, lão tử hôm nay liền đem bí mật trong hang của bọn chúng

bung bét ra ngoài!”

“Nhị đệ, đệ cho là bọn họ đã dám giá họa

cho chúng ta như vậy, sẽ không nghĩ đến điều đó chút nào sao?” Phạm

Thông thở hổn hển, cười khổ, “Lúc ấy ở Vĩnh Châu, quan hệ giữa chúng ta

và Cảnh Đạo Sơn còn tốt, hắn thậm chí đã từng nói với ta, hắn cũng không tán thành cách dùng vũ lực để phá bỏ lệnh cấm, không ngờ mười mấy năm

sau, hắn lại có thể… khụ khụ…”