Chương 104: Vậy là kết thúc? (1/2)

Sau một đêm yên ổn bình tĩnh, ngoài Nhạc

Du đang “ngã bệnh”, ngày hôm sau cả nhà trở dậy, tinh thần đều vô cùng

thoải mái, Tiền Duy Diễn tuy rằng không tiếp đãi nhiệt tình, nhưng cũng

không thờ ơ lạnh nhạt, đồ ăn sáng đưa đến vẫn là ngon lành đầy đủ, theo

Thúy Vân giới thiệu, chỉ riêng cháo gạo tẻ bọn họ ăn cũng có những sáu

loại nguyên liệu khác nhau.

Bối Bối đi

theo bọn họ đã lâu, trừ bỏ thường xuyên nửa đêm tự nó đi săn bên ngoài,

bình thường cũng sẽ ăn một ít thức ăn của người, bình thường cả nhà ăn

cơm cũng sẽ cho nó ăn một ít món nó thích. Hiện giờ chân nó còn chưa

lành hẳn, không thể tự do nhảy lên nhảy xuống, chỉ có thể nằm úp sấp

trên ghế, đôi mắt tha thiết nhìn cả nhà ngồi quanh bàn hưởng thụ món

ngon, không ngừng phát ra những tiếng ư ử đáng thương.

“Thúy Vân tỷ tỷ, có thể mang cho Bối Bối nhà ta một chút cháo được không?” Tiểu Ngư nhịn cười yêu cầu.

“Đương nhiên có thể.” Thúy Vân vội lấy một cái đĩa sạch sẽ, múc một ít cháo đặt trước Bối Bối.

Bối Bối lập tức cựa quậy nhỏm chân trước

dậy, vươn cái mõm nhọn tham lam tới, rất nhanh đã liếm hết sạch sẽ cháo

trong đĩa không chút dư thừa, sau đó vô cùng đáng thương nhìn về phía

Thúy Vân, mọi người rốt cuộc nhịn không được nữa đều cười phá lên.

Lần này, đổi thành Lục Ngạc giành trước

múc thêm cháo cho nó, Bối Bối vẫn dùng tư thái gió cuốn mây tan như

trước nhanh chóng quét sạch, sau đó nhìn về phía Lục Ngạc, giống như

hoàn toàn quên mất lúc đầu là Thúy Vân cho nó ăn trước, một lòng nhận

định Lục Ngạc mới là tốt nhất, lại dễ dàng cho phép Lục Ngạc vuốt ve bộ

lông cáo màu lửa của nó mà nhe răng với Thúy Vân, khiến Lục Ngạc đắc ý

đến nỗi phải thốt lên là khôn quá.

“Đồ quỷ nhỏ hám lợi!” Tiểu Ngư bước qua

nhẹ nhàng cốc đầu nó, “Quên vừa rồi ai cho mày ăn ngon trước hả? Còn

<ins class="adsbygoogle" style="display:block" data-c="ca-pub-4940732996721405" data-s="1388581946" data-ad-format="auto" data-full-width-responsive="true"></ins>

không mau xin lỗi Thúy Vân tỷ tỷ!”

“Ư..ư…” Bối Bối đôi mắt long lanh nước,

làm nũng cọ cọ trong lòng bàn tay Tiểu Ngư, khôn ngoan làm bộ ủy khuất

hướng Thúy Vân kêu hai tiếng.

“Bối Bối thật là có linh tính!” Thúy Vân

được Tiểu Ngư chỉ cho, cẩn thận sờ sờ vào đầu nó, quả nhiên thấy nó

không phản kháng nữa, không khỏi càng vui vẻ: “Ta chưa từng gặp qua con

cáo nào xinh đẹp đáng yêu lại có linh tính như thế.”

Tiểu Ngư cười nói: “Sao lại thế chứ? Đinh công tử của nhà tỷ không phải có một con sao? Chúng nó chính là cùng một mẹ đó.”

Thúy Vân cũng cười: “Con cáo của Đinh

công tử tuy rằng cũng đẹp như Bối Bối, có điều nó chỉ thân thiết với

Đinh công tử, chưa bao giờ dễ dàng để người ngoài chạm vào, ngay cả Cổ

Ngọc tỷ tỷ cũng chưa từng thấy có lần nào ôm nó cả.”

Tiểu Ngư ngạc nhiên: “Sao lại thế được?

Nó không cho người khác chạm vào, vậy bình thường là ai chăm sóc Nhạc

Nhạc, ai tắm rửa cho nó?”

Lục Ngạc nói xen vào: “Đều là Đinh công

tử tự tay làm, nghe nói vì chuyện này, trước kia ông nội Đinh công tử

còn từng mắng cậu ấy vài lần nữa.”

“Ồ, vậy sao?” Tiểu Ngư có chút đăm chiêu

vuốt vuốt tai Bối Bối. Với thân phận của Đinh Triệt, vốn hoàn toàn có

thể tìm một người chuyên chăm sóc cho Nhạc Nhạc, nhưng cậu ta lại tự

mình làm, hơn nữa ba năm vẫn vậy, cho dù rời nhà trốn đi cũng không quên mang theo nó, xem ra ông chủ bé nhỏ này đúng thật là có tình yêu thương đây!

Câu chuyện vui vẻ qua đi, Tiểu Ngư theo

thói quen đứng dậy giúp thu dọn bàn ăn, Thúy Vân và Lục Ngạc vội sợ hãi

khuyên can: “Tiểu Ngư muội muội, muội là khách, sao có thể làm những

việc nặng này được chứ?”

Tiểu Ngư linh hoạt xoay người tránh khỏi

các nàng, đặt bát đĩa xuống khay, cười nói: “chẳng qua là thu dọn chút

bát đũa mà thôi, cũng chẳng phải việc nặng gì, không sao đâu.”

Hôm qua nàng tắm rửa xong đi gặp Đinh

Triệt, khi quay lại định lấy quần áo bẩn của cả nhà đi giặt mới phát

hiện quần áo mọi người thay ra đều đã được hai nha hoàn đưa đến phòng

giặt đồ, đến buổi tối chuẩn bị đi ngủ, hai nha hoàn cũng đã sớm trải

chăn đệm ra xong xuôi. Tuy rằng việc này đối với Thúy Vân Lục Ngạc mà

nói chỉ là việc mà nha hoàn phải làm, nhưng đối với nàng, lại tiết kiệm

được rất nhiều sức lạc, đương nhiên hẳn là bánh ít đi bánh quy lại, hồi

báo một chút.

“Thật sự không cần…” Thúy Vân càng không

yên, vội đoạt lấy khay bát chuyển sang bên, “Tiểu Ngư muội muội, nếu để

tổng quản biết chúng ta để cho khách dọn bàn, nhất định sẽ quở trách tỷ