Chương 117: Cáo dẫn đường (1/2)
Đêm đen tối om, ngoài mấy trăm mét, Liễu
Hà trấn sáng rực đèn đuốc, còn tiểu viện thì chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ duy nhất. Bên ngoài nhà, cành liễu nhẹ nhàng đong đưa trong gió đêm,
bóng liễu lờ mờ mông lung, giống như một vũ điệu mê hoặc lòng người.
“Đừng mà!!!” Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
“Không muốn
cũng phải đi. Đừng quên ta mới là người chủ nhà này, quyết định như vậy
rồi. Ngày mau buổi sáng ta tự đi bàn giá tiền, ngày kia thúc âm thầm đi
theo, chờ chắc chắn hắn thật sự đã đến quặng mỏ thì trở về. Còn nữa,
đừng kêu lên ghê tởm như vậy, ai không biết lại tưởng nhà ta giết heo.”
Sau tiếng kêu thảm thiết là một giọng thiếu nữ lạnh lùng.
“Tiểu Ngư, cho dù cháu nhất định muốn ta
tự mình đi áp giải, vậy cũng nên để cho ta mấy ngày chứ, cháu không cần
võ công của ông ta, nhưng Nhị thúc ta đây thật sự rất rất muốn xem mà,
không thì, ba ngày sau sẽ đi được không?” Người nào đó vẻ mặt cầu xin,
thanh âm thê lương, gương mặt anh tuấn tràn đầy bi thương vì giấc mộng
sắp vỡ tan.
“Không được.” Tiểu Ngư một lời cự tuyệt.
Nàng biết, Nhị thúc võ si này một lòng muốn lão già quái dị thu nàng làm đồ đệ, chủ yếu nhất là hắn rất muốn tự mình tận mắt nhìn tuyệt kỹ thành danh của lão già, nếu có thể học được chút nào là tốt nhất.
“Vậy hai ngày đi, cháu gái bảo bối, chỉ hai ngày, hai ngày được không?” Cằm Phạm Đại đã sắp bi thương mà trễ xuống gần mặt đất.
“Gọi cháu gái bảo bối cũng vô dụng, không được là không được.” Tiểu Ngư quăng lại một ánh mắt lạnh lùng. “Nhân
tiện nói một chút, chuyện này nếu làm không xong, tốt nhất là thúc ở
trên đường tìm một truyền nhân khác! Miễn cho về sau không có đồ đệ.”
“Tiểu Ngư…” Lần này, Phạm Đại thật sự kêu rên, “Cháu xem Nhị thúc ba năm này rất nghe lời, đừng tàn nhẫn như vậy
<ins class="adsbygoogle" style="display:block" data-c="ca-pub-4940732996721405" data-s="1388581946" data-ad-format="auto" data-full-width-responsive="true"></ins>
mà! Nếu bỏ lỡ lần này, Nhị thúc thực sự sẽ tiếc nuối cả đời đó!”
“Tiểu Ngư, con thư thả cho Nhị thúc hai
ngày đi, hắn trời sinh thích võ, cho dù con không muốn bái sư cũng nên
cho Nhị thúc con một cơ hội luận bàn, về phần tiền bạc, sau này chúng ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền.” Phạm Thông nhịn không được khuyên nhủ.
“Tỷ tỷ, tỷ đáp ứng Nhị thúc đi, Nhị thúc
lần này chỉ có một người ra ngoài, hơn nữa chúng ta cũng sẽ lâu không
được nhìn thấy Nhị thúc nữa!” Phạm Bạch Thái lương thiện sớm đã thương
cảm không ngừng, cũng bước tới lôi kéo tay Tiểu Ngư giúp đỡ cầu xin,
trong đôi mắt to đen láy tràn đầy không nỡ đối với Phạm Đại.
Phạm Đại nhìn nó, cảm động đến sắp rơi lệ.
Vẫn là cháu trai ngoan tốt, còn chưa rời
khỏi đã nhớ Nhị thúc, hắn quyết định, vì phần tình cảm này của Đông
Đông, hôm nào nhất định hắn sẽ nghĩ ra một bộ phòng thân thuật đơn giản
thích hợp cho Đông Đông luyện tập. Tuy rằng Đông Đông vẫn có rèn luyện
thân thể, cũng học chút khinh công cơ bản nhưng đó đều chỉ là sơ sơ bề
ngoài, đường đường nam tử hán, nếu sau này không cẩn thận đánh nhau với
người khác, ít nhất cũng có thể bảo vệ mình một chút.
Ba suy nghĩ không rời xa khỏi võ công
xoay vòng vòng trong đầu Phạm Đại, hắn vừa liều mạng gật đầu làm cho
chính mình có vẻ càng thê lương, phối hợp với thỉnh cầu của lão Đại và
thằng cháu.
“Một ngày, nhiều nhất là một ngày. Ngày
mai thúc thu xếp hết mọi chuyện, ngày kia thì đi. Nhạc tiên sinh, chúng
ta tiếp tục thảo luận từ khúc đi.” Tiểu Ngư nghiêm mặt đứng dậy, trong
lòng lại cười thầm không thôi, nàng vốn định thả cho Phạm Đại nhiều thêm một ngày, vừa rồi cố ý nói như vậy bất quá chỉ là cho hắn chút giáo
huấn mà thôi, miễn cho sau này lại tự quyết định chuyện của nàng.
Giang hồ lắm quy củ như vậy, hắn nghĩ bái sư dễ dàng lắm sao? Cũng không thèm nghĩ xem trước kia tiểu chính thái
muốn bái sư, người ta chưa lên tiếng hắn đã tính toán thế nào rồi? Huống chi lão già quái dị này rõ ràng là trọng nam khinh nữ, mãi cho đến thật sự tìm không được ai, lại phát hiện tư chất của nàng không tồi, lúc đó
mới làm ra vẻ gắng gượng miễn cưỡng chấp nhận nàng.
Hứ, Phạm Tiểu Ngư nàng lại không muốn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, nàng cũng chẳng cần lão ta phải coi trọng,
cho dù thật sự học thì cũng phải lão ta đến cầu nàng.
Tiểu Ngư gõ cửa phòng Nhạc Du, hai người cùng đi ra cánh đồng, bắt đầu theo từ khúc chuẩn bị từ hôm qua mà tập luyện.
Sương sớm nhàn nhạt, dương liễu vờn theo
gió, cánh đồng xanh mướt, một thân ảnh nho nhã mỏng mảnh tựa như trích
tiên xuất trần đứng trên bờ ruộng, thoát ra từ giữa những ngón tay thon
dài của hắn, tiếng sáo réo rắt như chú chim nhỏ hoạt bát lúc cao lúc
thấp tự do bay lượn. Trong tiếng sáo, một thiếu nữ mặc áo vải thường,
cành liễu dài trong tay, thỉnh thoảng lại vũ ra một tư thế tuyệt đẹp,