Chương 128: Người phụ nữ đó (1/2)
Đinh đinh đinh …đoong..
Hai người còn chưa bàn bạc kỹ kế hoạch
trả thù, bên ngoài đã truyền đến âm thanh nhạc đệm mở màn của buổi biểu
diễn, Tiểu Ngư thu lại bình sứ đứng dậy: “Nhị thúc, việc này dù sao còn
phải về nhà tìm Nhạc tiên sinh hỗ trợ, cụ thể chờ đến tối lại bàn kỹ
thêm, chúng ta ra ngoài đi một vòng, miễn cho bọn họ một kế không được
lại thêm kế nữa, tung ra chiêu số đê tiện hạ lưu nào đó.”
“Đôi lúc ta thật sự muốn một lần giải quyết sạch bọn chúng, thoải mái sảng khoái.” Phạm Đại buồn bực che lại mũi miệng (là đeo khăn che mặt lên đó) , lẩm bẩm đứng dậy, nếu không phải mấy năm nay còn có thể thường thường
ra ngoài tìm người đánh nhau, hắn đã bị tức chết ở kinh thành này mất
rồi.
“Cho dù không có Tang gia cũng sẽ có Tứ
gia Ngũ gia, cuộc sống ấy mà, không phải dựa vào tiền thì cũng là quan
hệ.” Tiểu Ngư cười cười, kỳ thật trong lòng nàng làm sao không phải càng nhiều bất đắc dĩ chứ?!
Nếu nói nàng chỉ là một dân chúng bình
thường, có lẽ sẽ nhẫn nhục chịu đựng, không giống như hiện tại, rõ ràng
dựa vào bản lĩnh võ nghệ của mình có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng
không thể không tạo ra cho chính mình một tầng kiêng kỵ, trừ khi nàng
không muốn một cuộc sống bình tĩnh.
Hai người đi vào hành lang tròn phía trên sân khấu, Tiểu Ngư đang muốn phân công để Phạm Đại đi tầng một, còn
mình ở lầu hai, chợt thấy Phạm Đại đột ngột dừng chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một gian ghế lô cho khách quý, không chút nhúc nhích.
Tiểu Ngư tự nhiên là nhìn theo tầm mắt
hắn, liền thấy ở ghế lô kia đang ngồi một vị phu nhân châu quang diệu
nhãn, ung dung quý phái, thoạt nhìn như trên dưới ba mươi tuổi, bảo
dưỡng rất tốt, hiện giờ đang vừa mỉm cười chăm chú xem biểu diễn dưới
<ins class="adsbygoogle" style="display:block" data-c="ca-pub-4940732996721405" data-s="1388581946" data-ad-format="auto" data-full-width-responsive="true"></ins>
sân khấu, vừa dùng ngón tay trắng nõn thon nhỏ của mình nhẹ nhàng gõ
nhịp trên bàn trà, như đang hòa nhịp cùng âm nhạc.
Phu nhân này nhìn rất quen mắt, hay lại là một cái nợ phong lưu của Nhị thúc này?
Tiểu Ngư nhìn gương mặt tinh xảo diễm lệ
của phu nhân kia, lại nhìn Phạm Đại còn chưa tỉnh lại từ cơn khiếp sợ,
trong đầu lục lọi nửa ngày vẫn không có trí nhớ gì về phu nhân này,
không khỏi thấp giọng đùa: “Nhị thúc, đừng nói với ta rằng, đây là nhân
tình trước đây của thúc đấy nhé!”
Liền thấy đôi mắt không bị vải đen che
kín của Phạm Đại tràn ngập biểu cảm cổ quái khó diễn tả thành lời. Hắn
nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, như là do dự gì đó, rồi mới kỳ quái
nhếch khóe miệng: “Chẳng lẽ cháu không thấy là nàng rất giống một người
hay sao?”
“Rất giống một người? Giống ai cơ?” Tiểu
Ngư nghi hoặc nói, bất giác lại nhìn phu nhân kia vài lần, người phụ nữ
này quả thật có cảm giác càng nhìn càng quen mắt, nhưng nàng thực sự
không nhớ rõ đã từng gặp bà ta ở nơi nào hoặc là từng gặp người nào
giống như vậy!
Phạm Đại kéo nàng lui ra sau hai bước,
đứng sau cây cột, tránh khỏi nơi người khác có thể nhìn trộm, mới ấp úng nặn ra được một chữ: “Cháu!”
“Nói bậy nào. Bà ấy sao lại giống ta…”
Tiểu Ngư phản ứng đầu tiên là bật cười, nhưng mà vừa cười một tiếng, thì một suy đoán khiến người ta phải chấn động liền hiện ra trong đầu nàng, khiến câu nói ngưng bặt giữa chừng, giống như yết hầu đột nhiên bị một
bàn tay to gắt gao bóp chặt.
“Ta nghĩ cháu đã đoán ra.” Hành lang
không phải nơi nói chuyện, Phạm Đại xúc động thở dài, kéo Tiểu Ngư đang
thất thần quay trở về phòng ban nãy, trong mắt hiện lên một chút thương
tiếc.
Tiểu Ngư ngẩn người mặc cho hắn sắp xếp,
đợi hắn đóng cửa lại rồi, đột ngột xốc khăn che mặt của mình lên, hơi hé cửa sổ quay về phía hành lang ra, ghé sát nhìn lại phía đối diện lần
nữa, vừa nhìn, vừa bất giác đưa tay xoa mặt mình, vẻ mặt mờ mịt.
“Bảy năm, không ngờ lại nhìn thấy nàng ở
đây, trước đây khi tâm trí cháu chưa sáng suốt thì rất dính nàng, hiện
giờ tuy rằng cháu đã không còn nhớ quá khứ, nhưng mẹ con thiên tính, nếu cháu muốn nhận nàng, ta tin cha cháu sẽ không phản đối.” Phạm Đại nhìn
lưng nàng nói, hai năm này, cháu gái của hắn trổ mã càng ngày càng rõ,
cũng càng ngày càng giống nàng, nếu không phải chênh lệch tuổi tác, quả