Chương 140: Thảo luận về vấn đề sinh lý (1/2)

Tiểu nhị đi rồi, căn phòng chìm trong yên lặng, người nào đó vì dễ dàng bị phát hiện thân phận cảm thấy mất mặt

nhục nhã mà mất tự nhiên không chịu mở miệng, Tiểu Ngư thì lại thản

nhiên đứng dậy, khoan thai thưởng thức hai chậu hoa cúc đặt ở cửa sổ,

thuận tiện ngắm nhìn cảnh náo nhiệt dưới phố, nhìn những người dân đeo

túi thù du, nói cách khác là cho hắn một chút không gian để giảm xóc cho niềm kiêu ngạo bị đả kích.

Không phải ngươi uống rượu liền say sao? Có một ngày ta nhất định phải xem xem ngươi rốt cuộc là say như thế nào.

Người nào đó một mình buồn bực nửa ngày,

lại thấy Tiểu Ngư bộ dáng vẫn thờ ơ như thế, không khỏi tức giận nhìn

chằm chằm lưng nàng, trong lòng âm thầm thề, nghĩ đến Tiểu Ngư cứ nhất

định không chịu uống rượu như thế, vậy hẳn sau khi say nhất định không

phải là mượn rượu làm càn bình thường. Người nào đó YY xong tâm tình lại hồi phục tốt lên, tiện đà nghĩ đến vấn đề trước mắt.

Lúc này đây đến Kinh thành, hắn vốn dĩ

muốn nhân cơ hội này tỷ thí với nàng, nhưng sư phụ lại kiên trì nói mình còn chưa phải là đối thủ của Tiểu Ngư. Hừ, ba năm trước đây cố nhiên

hắn không phải đối thủ của người luyện võ từ sớm như nàng, nhưng chính

mình khổ luyện ba năm, nàng thì ở đây mở gánh hát, bị tục vụ quấn thân,

còn có thể không theo kịp nàng sao? Hôm nay nếu bị phát hiện, không bằng nhân tiện, lát nữa hẹn nàng đến một chỗ yên tĩnh giải quyết chuyện này

cho xong, chính mình có thể sớm được tự do, cũng miễn cho sư phụ không

biết còn muốn cái quỷ gì nữa.

Nhớ tới “sáng kiến bất ngờ” của lão quái

nhân, lại nhìn thân hình yểu điệu đứng trước cửa sổ được ánh nắng mặt

trời phủ lên một vầng sáng mông lung, cùng với hoa cúc nở rộ tôn nhau

lên đầy ý vị, đột nhiên lúc này, Đinh Triệt cảm giác gian phòng riêng

này dường như quá nhỏ. Hương hoa cúc vốn dĩ nhàn nhạt phảng phất cũng vì thế mà trở nên nồng nàn.

Nếu như chỉ là hương hoa cúc thì cũng

<ins class="adsbygoogle" style="display:block" data-c="ca-pub-4940732996721405" data-s="1388581946" data-ad-format="auto" data-full-width-responsive="true"></ins>

thôi, nhưng cố tình mũi hắn lúc này tựa hồ như linh mẫn gấp bội, cứ cảm thấy bên trong mùi thơm hoa cúc kia tựa hồ như còn có một hơi thở lặng

lẽ mỏng manh, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khiến cho hắn trở nên tâm

thần bất định khó hiểu, trong đầu lại bất giác nhớ đến khi xưa hai người từng núp trong một ngõ nhỏ kề sát nhau để tránh né Cảnh Đạo Sơn, làn

hương này tựa hồ ở thời điểm đó cũng như có như không…

“Bán thù du đây!!”

Dưới lầu một tiếng rao hàng đột ngột

khiến Đinh Triệt bừng tỉnh, hắn gần như là khó khăn thu hồi lại ánh mắt

chăm chú, đột ngột nói: “Nó làm cha.”

“Gì cơ?” Tiểu Ngư đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, nhất thời không nghe thủng hắn nói gì, ngẩn ra hai giây mới phản ứng lại, không khỏi vui vẻ quay đầu: “Cậu nói Nhạc Nhạc

làm cha? Khi nào thế?”

“Năm tháng trước.” Đinh Triệt trấn định lại một chút, nói.

“Sinh bao nhiêu con?” Tiểu Ngư bất tri bất giác ngồi xuống.

“Năm con.” Nhắc tới chú cáo vẫn làm bạn bên mình, trong mắt Đinh Triệt cuối cùng khôi phục lại ý cười.

“Ồ, vậy sao?” Tiểu Ngư mừng rỡ nói, “Chúng nó nhất định rất đáng yêu, là màu gì thế? Con cáo mẹ cũng là cáo lửa sao?”

“Là cáo lông đỏ bình thường, trong đó một con trông giống hệt Nhạc Nhạc, còn bốn con khác giống mẹ, sư phụ ta nói thú có linh tính như cáo lửa, không nên nuôi lâu ở cạnh con người, phải làm cho nó dựa vào chính bản tính của mình sống nơi hoang dã, vậy nên

sau khi nó tìm được con cái, chúng ta để mặc cho nó ở bên ngoài sinh

sống.” Nói đến thú cưng của mình, giọng Đinh Triệt trở nên mềm mại rất

nhiều.

Kỳ thật lúc trước thả Nhạc Nhạc về lại

núi rừng không phải là ý của hắn, mà bởi vì lão quái nhân nói một câu,

nếu một nam nhân xuống cấp đến nỗi cần tìm an ủi nơi một con vật nuôi,

còn có thể trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa sao?

Vì câu này, Đinh Triệt chỉ có thể cắn

răng nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích, liên tiếp ba ngày không để ý đến Nhạc Nhạc, mới miễn cưỡng bức nó vào trong núi được, sau này ngay cả đi xem nó cũng lén lút, không dám để nó phát hiện, cho đến khi Nhạc Nhạc

có chính con của nó.

“Ồ, không ngờ Nhạc Nhạc đã làm cha, Bối

Bối nhà tôi thì chẳng có tin tức gì. Kỳ thật mỗi năm đến kỳ động dục,

cha tôi đều đưa nó đến vùng núi có nhiều cáo sinh sống, nhưng mặc dù có

khi nó sẽ biến mất mấy ngày, cuối cùng vẫn trở lại với chúng tôi. Nếu

không phải nó là do tôi nuôi lớn, chắc sẽ nghi ngờ liệu có có bị thiến

không ấy chứ.” Nhắc đến nhóc cáo bướng bỉnh muốn chết trong nhà kia,

Tiểu Ngư vừa cảm thán lại vừa buồn cười, không chú ý đến ánh mắt cổ quái của Đinh Triệt, cũng không nhận ra nói chuyện phiếm tự nhiên như thế