Chương 194: Trêu chọc (1/2)

Một lần nữa mở mắt, Tiểu Ngư trong đầu còn rơi rớt lại cảnh giác lúc

trước lập tức bản năng quan sát khắp phòng, liếc mắt liền thấy một thân

hình đứng trước cửa sổ, vội nhanh chóng ngẩng đầu, quát: “Ai?!”

“Là ta, Tiểu Ngư, con tốt hơn chưa?” Người trước cửa sổ quay lại, qua trước bàn móc hỏa chiết tử ra châm đèn lên rồi mới bước tới, rất tự nhiên sờ

sờ trán nàng, ôn nhu nói: “Đầu còn đau không?”

“Cha?” Tiểu Ngư nghi hoặc ngồi vững: “Cha vẫn luôn ở đây sao?”

“Sau khi trở về cha thấy mọi người bảo con khó chịu, liền vẫn ở đây.” Phạm

Thông vén tóc mái có chút hỗn loạn của nàng, từ ái hỏi: “Giờ con tốt hơn chưa?”

“Uhm.. Con không sao.” Tiểu Ngư hơi hoảng hốt nói, lẽ nào trước đó thấy Đinh Triệt nhìn mình đầy cảm xúc, là nằm mơ sao?

Hẳn là mơ, tên kia sao có thể nhìn mình như vậy chứ?! Tiểu Ngư nhanh chóng

phản bác lại nghi hoặc của mình, nhưng cảnh ban ngày cứ tự động hiển

hiện trong đầu nàng, hắn cầm lấy tay nàng..

“Có phải khó chịu chỗ

nào không?” Thấy nàng ngẩn người, Phạm Thông nhất thời hoảng hốt, vội

đứng dậy, “Cha đi tìm Nhạc tiên sinh.”

“Cha!” Tiểu Ngư vội kéo hắn lại, cúi đầu che giấu xấu hổ trên mặt, tùy tiện bịa một câu nói dối: “Chỉ là con chưa ngủ đủ thôi.”

“Vậy con ngủ nữa đi. Khi nào dậy gọi một tiếng là được. Phòng bếp đang hầm

tổ yến, tỉnh lại là có thể ăn ngay.” Nói xong, Phạm Thông liền đỡ nàng

nằm xuống.

“Không được, giờ con không muốn ngủ, con dậy rửa mặt

chút là được rồi.” Tiểu Ngư vội lắc đầu, lại nhíu mày: “Cha, cha mua tổ

yến làm gì, con đâu có bệnh, chỉ là uống rượu hơi nhiều, rất bình

<ins class="adsbygoogle" style="display:block" data-c="ca-pub-4940732996721405" data-s="1388581946" data-ad-format="auto" data-full-width-responsive="true"></ins>

thường.”

“Ai nói chỉ là uống rượu nhiều, Nhạc tiên sinh rõ ràng

nói con mất nhiều tâm sức mới có thể đau đầu.” Phạm Thông kiên quyết

không để con gái đứng dậy, hổ thẹn nói: “Toàn do cha vô dụng, để cho con tuổi còn nhỏ đã phải gánh nặng cả gia đình, cha không phải người cha

tốt.”

“Đang yên đang lành nói chuyện này để làm gì? Không phải

hiện giờ tìm thấy mẹ rồi sao?” Nhớ tới Diệp Chỉ Yến, nhìn lão cha bộ

dáng thất thần, Tiểu Ngư có chút không đành lòng, nhẹ nhàng nói: “Cha,

hiện giờ mẹ đã có nơi chốn, cha cũng nên vì mình suy nghĩ.”

“Ta.. Ta suy nghĩ cái gì…” Phạm Thông bỗng nhiên hoảng lên, ánh mắt né tránh.

“Cha, sao cha trông có vẻ kỳ lạ thế?” Tiểu Ngư nghi hoặc trừng mắt. Nàng chỉ

thuận miệng nói một câu, sao lão cha phản ứng mạnh như vậy chứ? Không

phải là hắn có mùa xuân thứ hai rồi chứ? “Lẽ nào cha thích ai à?”

“Không có không có… Ta nào có thích ai chứ?!” Phạm Thông mặt đỏ lên, buông nàng ra.

“Thật sự không có?” Bỗng cảnh tượng ngày đó dạo chợ đêm cùng Đinh Triệt nàng

từng nhìn thấy lướt qua trong lòng, nhất là một tiếng “Phạm đại ca” kia. Tiểu Ngư đảo mắt, cười hì hì: “Cha, con muốn ăn một chén mì vằn thắn ở

chợ đêm đầu phố Đông. Cha giúp con đi mua một chén nhé.”

“A?!!”

Lần này, Phạm Thông kinh hãi nhảy dựng lên, thoáng chốc rời khỏi mép

giường, quẫn bách giật mình nhìn Tiểu Ngư: “Con.. con…”

“Quả nhiên là Tây Thi vằn thắn kia. Cha à, cha giấu chúng con kỹ quá rồi đó!” Tiểu Ngư rầm rì nói.

“Không.. Không phải… Tiểu Ngư, con đừng.. đừng hiểu lầm.. Cha… Ta… Chúng ta

không phải… Không như con nghĩ vậy đâu!!” Phạm Thông nhất thời căng

thẳng.

“Nói cũng lắp bắp thế này, bảo không có vấn đề, ai tin?”

Tiểu Ngư nhịn không được nữa, phá lên cười, vừa cười vừa chỉ vào Phạm

Thông đang hận không thể chọc lỗ chui xuống đất: “Cha, cha cũng hơn ba

mươi rồi, sớm đã là nam tử hán đại trượng phu đường đường, thích thì

thích, có cái gì không dám thừa nhận? Lẽ nào cha sợ con và Đông Đông

trách cha?”

“Tỷ, cha sợ chúng ta trách cha cái gì?” Phạm Bạch Thái thấy trong phòng nổi đèn, liền bưng tổ yến lên, vừa lúc nghe thấy câu

cuối cùng.

“Tiểu Ngư!” Phạm Thông vô cùng quẫn bách kêu lên, giọng nói đầy vẻ cầu xin.

“Cha thích ai đó, sợ chúng ta không đồng ý.” Tiểu Ngư chẳng thèm để ý tới hắn.

Phạm Bạch Thái chớp mắt, nửa ngày mới tiêu hóa xong tin tức này, sau đó đột

nhiên quay về phía Phạm Thông nháy mắt: “Cha, thì ra cha và Nhị thúc

cũng không phải hòa thượng!”